Mẹ và Những đêm không ngủ
MẸ VÀ NHỮNG ĐÊM KHÔNG NGỦ
Mẹ là những đêm không ngủ, là những gánh
nặng không tên, là sự hy sinh lặng thầm mà cả đời này có lẽ…con chẳng thể nào
đền đáp cho trọn.
Mẹ thức dậy khi thôn xóm còn say giấc ngủ. Khi
ngoài trời vẫn còn là màn đêm đặc quánh, khi những cơn gió lạnh lùa qua khung
cửa, mẹ đã lặng lẽ rời khỏi giường, bắt đầu một ngày mới trong lặng lẽ. Nghề
làm đậu chẳng giống ai, chẳng có khái niệm giờ giấc cố định. Người ta làm ban
ngày, nghỉ ban đêm, còn mẹ thì ngược lại. Đêm là lúc mẹ tất bật, là khi mẹ cặm
cụi bên bếp lò, bên những nồi nước sôi nghi ngút khói, để sáng mai có những
miếng đậu thơm mềm đến tay từng người.
Mẹ làm nghề này đã bao lâu rồi? Con không nhớ chính
xác, chỉ biết rằng từ những ngày thơ bé, con đã quen với mùi thơm nồng của đậu
nành mỗi khi thức dậy, quen với dáng mẹ lom khom bên nồi nước sôi, khuôn mặt
lấm tấm mồ hôi nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự chăm chú. Những hạt đỗ nhỏ bé sau
một đêm dài vất vả trở thành những tấm đậu mịn màng, nhưng mấy ai biết rằng, để
có được một miếng đậu ngon, mẹ phải trải qua bao nhiêu bước, bao nhiêu công
đoạn tỉ mỉ và vất vả?
Mẹ kể rằng ngày trước, khi còn nhỏ, mẹ rất thích
được đi chợ, thích cái không khí nhộn nhịp, những âm thanh rao bán rộn ràng.
Nhìn người ta xách giỏ, cân đong mua bán, mẹ háo hức vô cùng. Thế rồi mẹ xin
ông bà nghỉ học để theo người lớn ra chợ bán hàng. Những buổi sáng sớm, mẹ dậy
từ tinh mơ, dắt díu theo những gánh hàng ra chợ, tập tành buôn bán.
Sau này, khi lấy chồng, mẹ học nghề làm đậu, gắn bó
với công việc này như một lẽ tự nhiên. Nhưng làm đậu không chỉ đơn thuần là một
nghề, đó là cả một hành trình gắn bó, một sự tận tụy không ngừng nghỉ. Ngày ấy,
cuộc sống còn khó khăn, không có phương tiện hiện đại như bây giờ, mẹ phải chở
đậu đi bán bằng chiếc xe đạp cọc cạch, rong ruổi khắp các con đường, các chợ
lớn nhỏ. Đôi bàn chân mẹ lấm lem bụi đường, đôi bàn tay chai sạn vì mưa nắng,
nhưng mẹ chưa bao giờ than vãn.
Những ngày đông giá rét, mẹ không chỉ bán đậu mà
còn buôn bí, cà chua để kiếm thêm thu nhập. Có những hôm trời rét buốt, mẹ đi
từ tờ mờ sáng đến chạng vạng mới về, người run lên vì lạnh, mệt lả vì đói. Đôi
khi, trên những quãng đường xa, mẹ phải đi qua bãi tham ma giữa đêm tối. Mẹ kể
rằng “Mỗi lần đi qua, mẹ đều phải nín thở vì sợ”, nhưng chẳng có sự sợ hãi nào
lớn hơn nỗi lo cơm áo gạo tiền. Vì con, vì gia đình, mẹ chẳng nề hà bất cứ điều
gì.
Mẹ vốn là người rất thông minh, con luôn nghĩ rằng
nếu mẹ được học hành đầy đủ, chắc chắn mẹ sẽ giỏi lắm. Nhưng cuộc đời đưa đẩy,
mẹ không có cơ hội đến trường lâu dài, thay vào đó là những tháng ngày lăn lộn
mưu sinh. Dẫu vậy, mẹ không ngừng học hỏi, mẹ luôn lo lắng, lường trước mọi
chuyện sắp tới, tính toán tỉ mỉ từng đồng bạc lẻ, từng mẻ đậu, từng chuyến hàng
sao cho vẹn toàn.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, mẹ vẫn
miệt mài như thế. Người ta nói thức khuya làm việc hại sức khỏe, nhưng mẹ đã
quen rồi. Những đêm đông lạnh buốt, mẹ vẫn kiên trì ngồi bên bếp lửa, đôi tay
nứt nẻ vì ngâm nước lạnh quá lâu. Những ngày hè nóng bức, mồ hôi mẹ túa ra, ướt
đẫm cả lưng áo, nhưng mẹ vẫn không dừng lại. Đến trưa, khi những người khác vừa
mới xong buổi sáng của mình, mẹ mới trở về nhà, mệt mỏi đặt lưng xuống giường,
nhưng chẳng bao giờ mẹ có thể ngủ sâu. Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến việc ngày mai
có kịp không, có đủ đậu để làm không, có ai đặt hàng thêm không.
Ngày trước khi còn bé, vì quấn mẹ, nên khi mẹ dậy
làm, tôi cũng đòi theo. Mẹ đã sắp xếp cho tôi một chỗ nằm cạnh chỗ làm của mẹ
bằng củi, vải, bìa carton nhưng ấm áp vô cùng, chúng tôi thường hay gọi đó là
" ổ chuột ". Có nhiều hôm tò mò, cũng muốn biết mẹ làm đậu như thế
nào, thích thú và nói mẹ: "Khi nào mẹ dậy mẹ nhớ gọi con nữa để cho con
xem với nha”…Mẹ luôn giữ lời hứa gọi tôi dậy nhưng đang say giấc nồng của đứa
trẻ mới lớn, giữa đêm lạnh giá nữa, tôi lại ngủ thiếp đi mà chẳng đoái lời mẹ
gọi, rồi cứ thế nhiều lần cứ bị lỡ hẹn, có hôm mẹ làm nhiều, mẹ gọi dậy giúp,
tôi cũng làm được một số việc giúp mẹ. Vừa làm, hai mẹ con cùng nói chuyện,
chia sẻ vài điều về cuộc sống, giáo lý, hay phụng vụ và thánh ca nữa, có một
mình mẹ làm nên mẹ rất hay mở nghe các bài giảng của các Cha, mở những bài
thánh ca. Tôi nghĩ mẹ luôn đặt tâm tình mẹ
với Chúa như tâm tình của Nhạc sĩ Giang Ân trong bài hát “ Một mình con với
Chúa “ vậy.
Còn nhớ có lần mẹ ốm, cả nhà ai cũng bảo mẹ nghỉ
một ngày thôi, nhưng mẹ không đồng ý: Mẹ nói: "Không làm thì mai lấy gì
bán? Khách hàng họ quen ăn đậu của mình rồi, nghỉ một bữa lại mất đi một mối
quen." "Nghỉ ở nhà đau mỏi hết cả người không chịu được" Thậm
chí có ngày ngày gió lốc, mưa bão mẹ cũng đội trời mưa gió rét đi làm. Bố hay
nói: "Mưa lạnh gió rét, người ta tìm chỗ để nương để trú, mình thì cứ
thích lao ra đường".
Mẹ của con là thế, luôn lo cho người khác trước khi
lo cho bản thân, luôn nghĩ về những điều xa xôi mà quên mất rằng mẹ cũng cần
được nghỉ ngơi.
Mặc dù bận rộn với công việc chợ búa, thức khuya
dậy sớm, nhưng mẹ chưa bao giờ sao nhãng việc dạy dỗ con cái. Mẹ không chỉ lo
cho con từng bữa ăn, giấc ngủ, mà còn quan tâm đến đạo đức, cách sống của con.
Mẹ dạy con cách cư xử, cách biết ơn và trân trọng những gì mình có. Mỗi tối dù
mệt mỏi đến đâu, mẹ vẫn dành thời gian để hỏi han, nhắc nhở con chuyện học
hành, chuyện đối nhân xử thế. Mẹ luôn mong con không chỉ giỏi giang mà còn phải
sống tử tế, lương thiện. Những bài học từ mẹ, con mang theo suốt cuộc đời, như
ngọn đèn soi sáng con trên những chặng đường phía trước.
Con lớn lên trong những ngày tháng mẹ vất vả, con
chưa từng thấy mẹ có một giấc ngủ ngon đúng nghĩa. Con chưa từng thấy mẹ than
phiền về những đêm thức trắng, về những cơn đau nhức khi trời trở gió. Con cứ
thế vô tư lớn lên, được mẹ bảo bọc trong vòng tay đầy yêu thương và lo lắng.
Cho đến khi con trưởng thành, đi xa hơn, bận rộn hơn, con mới nhận ra mẹ vẫn
đứng yên ở đó, vẫn làm công việc quen thuộc, vẫn sống một cuộc đời chỉ biết lo
cho người khác mà quên mất chính mình.
Ngày 8.3, người ta tặng nhau hoa, quà, lời chúc
ngọt ngào. Còn mẹ, có lẽ điều mẹ mong chỉ đơn giản là một ngày ít vất vả hơn,
một giấc ngủ không bị gián đoạn bởi những mối lo toan. Mẹ không cần hoa, không
cần những món quà đắt tiền, mẹ chỉ cần biết con vẫn khỏe mạnh, vẫn sống tốt và
không phụ lòng mẹ. Nhưng mẹ, mẹ đã hy sinh quá nhiều rồi. Con chỉ mong một ngày
nào đó, mẹ có thể nghĩ cho mình một chút.
Mẹ là những đêm không ngủ, là những gánh nặng không
tên, là sự hy sinh lặng thầm mà cả đời này con chẳng thể nào đền đáp hết.
“Mẹ là người
đầu tiên, người đàn bà mãi mãi, không bao giờ phản bội ngay cả khi con ngu dại
một đời” – Trích bài hát: Mẹ - Phú Quang
HAPPY WOMEN ‘S DAY
08.03.2025
Rose