Với bạn, yêu thương bao nhiêu là đủ?
Với bạn, yêu thương bao nhiêu là đủ?
Với bạn, yêu thương bao nhiêu là đủ?
Dịp cận Tết vừa rồi, tôi có cơ hội được ghé thăm vùng truyền
giáo xa xôi của tỉnh Bắc Kạn đó là gíao họ Pác Nặm và các bản làng thuộc giáo
họ Pác Nặm. Đến với những anh chị em người Kinh di dân và những người anh chị
em H’mông trên đỉnh những ngọn đồi xanh bạt ngàn. Với một người đã gắn bó với
anh chị em đồng bào H’mông ở vùng trung du và miền núi Bắc Bộ hơn 6 năm qua, cơ
hội lần này cho tôi một trải nghiệm rất thú vị và khá đặc biệt với những con
người ở đó.
Từ Sài Gòn trở ra dịp cận Tết, tôi đón một không khí lạnh, tê
tái luôn. Dịp cuối năm ai cũng bận rộn chúc Tết, nên cha quản nhiệm ở điểm
truyền giáo cũng không có nhà, giáo dân cũng bận rộn với những món hàng và
những phiên chợ liên tục trong gió trời lạnh buốt của vùng cao. Mọi người ở
giáo họ vùng truyền giáo này ai cũng thân thương hết cả.Tôi cũng tất bật đón
đưa con cái họ đi học, rồi chở những món hàng tới chợ phiên, nhịp sống cuối năm
thật làm con người ta xoay vần biết mấy. Tôi xin đi lên bản ở với anh chị em
H’mông.
Không phải là lần đầu tiên tôi đến với người đồng bào, nhưng sự
gần gũi và thân thương ở đây cho tôi cảm giác thân tình ngay từ những cái chạm
đầu tiên. Nhà nơi tôi lưu trú thuộc một trong 7 giáo điểm truyền giáo mà cha
quản nhiệm Phêrô Nguyễn Quang Doãn đảm nhận. Từng cử chỉ, từng hành động và mỗi
lời nói khi chia sẻ về chính mình, về đời sống và về vị mục tử của mình, tôi
cảm nhận như đây là một gia đình, có vị cha chung rất đỗi gần gũi và mang đầy
hương vị tình thân ở nơi con cái các điểm bản.
Những nơi tôi đã từng đi qua, có lẽ đã là cái nôi của vùng
truyền giáo nên mọi việc đạo đức đã thành cái nếp nhưng nhiều khi cũng lộn xộn
vì vài “thành phần”. Rồi ngay cả khi cái ăn, cái mặc họ còn chưa đủ thì việc
thờ phượng đâu đã thành toại được. Tôi cũng hiểu điều đó, nên đến mỗi điểm, tôi
luôn ước mong rằng: cánh đồng truyền giáo là đây. Mảnh đất này chỉ đợi thợ gặt
lành nghề đến và cắt tỉa, gọt giũa là bằng đời sống chứng nhân của mình, chứ
không phải bằng những gì mau qua chóng mất nơi vật chất, nơi quyền hành và
những giáo sĩ trị nơi những “người bạn” của Chúa ấy. Ở điểm truyền giáo nơi Pác
Nặm xa xôi này, tôi thấm thía điều đó hơn và êm lòng khi thấy được những đổi
thay trong cách truyền giáo của vị mục tử ở vùng này. Con cái không bị phụ
thuộc vào những mau qua chóng mất ấy, họ tin và tìm Chúa thực sự bằng đời sống
cầu nguyện và họ tin rằng “có
Chúa luôn ở với mình, ngự trị nơi vùng trời mình ở, canh giữ hết mọi thứ ngay
cả những con vật nuôi trong nhà trong nương trong rẫy”. Ôi thật
tuyệt vời biết bao!
Có một trải
nghiệm rất thú vị mà làm tôi nhớ tới giờ, đúng dịp Tuần Thánh chuẩn bị bước vào
Tam nhật Thánh – đỉnh cao của Phụng vụ, tôi liên hệ để chia sẻ. Ở vùng truyền
giáo ấy, cha quản nhiệm Phêrô đã đảm nhận hết tất cả, có đủ các đồng bào Kinh,
H’mông, Dao và đủ các tôn giáo. Chắc hẳn, vị mục tử cũng đã vật lộn rất nhiều
và bước trên những sỏi đá gập ghềnh biết mấy. Khi ở bản, tôi đã được đi thăm
hết các anh chị em, có cả lương dân và cả những anh chị em Tin Lành, ai cũng có
chút đọng lại về hình ảnh của vị mục tử ở nơi đó. Rồi khi trở lại với anh chị
em của mình, tôi hỏi một người giáo dân trong bản là: “Có bao giờ chú bán cha cho ai chưa?” Ông
chú người H’mông da mặt mềm nhũn, đôi mắt một mí đặc trưng chợt ửng hồng cùng
với những đồi mồi tuổi xế chiều thốt lên: “Tsis! Tsis yog” (Không, Không!). Rồi
ông bắt đầu kể ra nhiều thứ để khẳng định với tôi rằng không có lý do gì để bán
vị mục tử của mình cho ai khác. Việc ông chú hiểu từ “bán” ở đây nghĩa là kể
xấu cha với người Tin Lành và cả việc cha sẽ phải rời khỏi điểm truyền giáo của
họ mà đi. Nghe thật dễ thương, làm cho lòng tôi rộn nhịp với bao hân hoan. Và
tin chắc rằng, việc truyền giáo trên cánh đồng đại ngàn này đã làm cho lòng
nhiệt thành và những bước chân rao truyền của vị mục tử tín thác. Nhìn lại
trong tâm tình Tuần Thánh này, chúng ta được nghe nhiều về việc Giuđa đã bán
Chúa 30 đồng bạc thấy bẽ bàng biết mấy để Giêsu phải chịu đau khổ, vác Thập
giá, đi con đường lên đồi Gongotha rồi chịu đóng đinh cho đến chết và Ngài Phục
Sinh vinh quang. Chúng ta tự hỏi rồi mình đã bán Chúa hay những người đại diện
Chúa ở trần gian này cho ai chưa? Việc truyền giáo chưa bao giờ là bằng phẳng.
Con đường ấy rồi luôn có những lúc “Máu
sẽ đổ ra để cho nhiều người được tha tội” (Mt 26,28) rồi được
trở lại và nên Một với Con của Người. Trong cuốn sách Hãy để Đức Kitô chiếm lấy bạn tôi
đã đọc cách đây mấy năm có câu nói của vị linh hướng người Pháp nói về việc
truyền giáo thế này: “Đức
Ki-tô của việc truyền giáo không phải là một Đức Ki-tô trong nước hoa hồng, một
Đức Ki-tô trong đường ngọt”. Ngay khi đọc được đoạn ấy, tôi thốt
lên “Ai mà làm được như
Đấng Thánh ấy! Ôi thật là một con người Điên”.
Cánh đồng
truyền giáo ở vùng cao luôn nở rộ những bông vàng nặng trĩu, đợi chờ những bước
chân tới gặt hái để đầy mùa, rồi đầy giỏ đầy thuyền, chúng ta bội thu những
nhân chứng cho Tin Mừng thời đại số, thời đại của những thức ăn nhanh công
nghiệp mau qua chóng hết. Cánh đồng ấy mướt mát xanh trên những ngọn đồi ruộng
bậc thang hùng vĩ mời gọi những “người điên” vì sứ mạng cuộc đời đến gieo hạt
và rồi “điên” thật nhiều hơn đến đó để thu hoạch. Chúng ta phải “Điên rồ” lên
khi lao mình vào những trận chiến linh hồn để hầu muốn thu phục những linh hồn
ấy về với Trời bởi chúng ta là những người được tuyển chọn, hãy “Điên” trong
quyền năng và sự khôn ngoan của Thiên Chúa suốt cuộc đời. (1Cr 1,24). Chỉ khi
ấy, chúng ta mới viên mãn trong suối nguồn Tình yêu đích thực, được gặm nhấm
từng chút ân ban chảy không ngừng trên cuộc đời lữ hành.
Hôm ấy, tôi rời
Pác Nặm đi, vùng trời nhìn đẹp lắm, quyện lòng tôi nhiều suy nghĩ vấn vương và
cả những thổn thức tim lòng cho việc truyền giáo:
Chiều rời Pác Nặm hoàng
hôn xuống
ráng chiều ngất trời ôi
đầy mây
nhận chìm hồn trí thuở nao
núng,
đã biết không sầu chẳng
cách biệt
cớ sao mà lại có yêu
thương
Ôi hỡi những lòng người ta
gặp
Đây muôn dặm trường nhiều
lắng suy
Mang theo bốn mùa, mà xuân
này màu tưởng nhớ
Chẳng thề giăng gió cũng
tơ vương…
MẸ VÀ NHỮNG ĐÊM KHÔNG NGỦ
Mẹ là những đêm không ngủ, là những gánh
nặng không tên, là sự hy sinh lặng thầm mà cả đời này có lẽ…con chẳng thể nào
đền đáp cho trọn.
Mẹ thức dậy khi thôn xóm còn say giấc ngủ. Khi
ngoài trời vẫn còn là màn đêm đặc quánh, khi những cơn gió lạnh lùa qua khung
cửa, mẹ đã lặng lẽ rời khỏi giường, bắt đầu một ngày mới trong lặng lẽ. Nghề
làm đậu chẳng giống ai, chẳng có khái niệm giờ giấc cố định. Người ta làm ban
ngày, nghỉ ban đêm, còn mẹ thì ngược lại. Đêm là lúc mẹ tất bật, là khi mẹ cặm
cụi bên bếp lò, bên những nồi nước sôi nghi ngút khói, để sáng mai có những
miếng đậu thơm mềm đến tay từng người.
Mẹ làm nghề này đã bao lâu rồi? Con không nhớ chính
xác, chỉ biết rằng từ những ngày thơ bé, con đã quen với mùi thơm nồng của đậu
nành mỗi khi thức dậy, quen với dáng mẹ lom khom bên nồi nước sôi, khuôn mặt
lấm tấm mồ hôi nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự chăm chú. Những hạt đỗ nhỏ bé sau
một đêm dài vất vả trở thành những tấm đậu mịn màng, nhưng mấy ai biết rằng, để
có được một miếng đậu ngon, mẹ phải trải qua bao nhiêu bước, bao nhiêu công
đoạn tỉ mỉ và vất vả?
Mẹ kể rằng ngày trước, khi còn nhỏ, mẹ rất thích
được đi chợ, thích cái không khí nhộn nhịp, những âm thanh rao bán rộn ràng.
Nhìn người ta xách giỏ, cân đong mua bán, mẹ háo hức vô cùng. Thế rồi mẹ xin
ông bà nghỉ học để theo người lớn ra chợ bán hàng. Những buổi sáng sớm, mẹ dậy
từ tinh mơ, dắt díu theo những gánh hàng ra chợ, tập tành buôn bán.
Sau này, khi lấy chồng, mẹ học nghề làm đậu, gắn bó
với công việc này như một lẽ tự nhiên. Nhưng làm đậu không chỉ đơn thuần là một
nghề, đó là cả một hành trình gắn bó, một sự tận tụy không ngừng nghỉ. Ngày ấy,
cuộc sống còn khó khăn, không có phương tiện hiện đại như bây giờ, mẹ phải chở
đậu đi bán bằng chiếc xe đạp cọc cạch, rong ruổi khắp các con đường, các chợ
lớn nhỏ. Đôi bàn chân mẹ lấm lem bụi đường, đôi bàn tay chai sạn vì mưa nắng,
nhưng mẹ chưa bao giờ than vãn.
Những ngày đông giá rét, mẹ không chỉ bán đậu mà
còn buôn bí, cà chua để kiếm thêm thu nhập. Có những hôm trời rét buốt, mẹ đi
từ tờ mờ sáng đến chạng vạng mới về, người run lên vì lạnh, mệt lả vì đói. Đôi
khi, trên những quãng đường xa, mẹ phải đi qua bãi tham ma giữa đêm tối. Mẹ kể
rằng “Mỗi lần đi qua, mẹ đều phải nín thở vì sợ”, nhưng chẳng có sự sợ hãi nào
lớn hơn nỗi lo cơm áo gạo tiền. Vì con, vì gia đình, mẹ chẳng nề hà bất cứ điều
gì.
Mẹ vốn là người rất thông minh, con luôn nghĩ rằng
nếu mẹ được học hành đầy đủ, chắc chắn mẹ sẽ giỏi lắm. Nhưng cuộc đời đưa đẩy,
mẹ không có cơ hội đến trường lâu dài, thay vào đó là những tháng ngày lăn lộn
mưu sinh. Dẫu vậy, mẹ không ngừng học hỏi, mẹ luôn lo lắng, lường trước mọi
chuyện sắp tới, tính toán tỉ mỉ từng đồng bạc lẻ, từng mẻ đậu, từng chuyến hàng
sao cho vẹn toàn.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, mẹ vẫn
miệt mài như thế. Người ta nói thức khuya làm việc hại sức khỏe, nhưng mẹ đã
quen rồi. Những đêm đông lạnh buốt, mẹ vẫn kiên trì ngồi bên bếp lửa, đôi tay
nứt nẻ vì ngâm nước lạnh quá lâu. Những ngày hè nóng bức, mồ hôi mẹ túa ra, ướt
đẫm cả lưng áo, nhưng mẹ vẫn không dừng lại. Đến trưa, khi những người khác vừa
mới xong buổi sáng của mình, mẹ mới trở về nhà, mệt mỏi đặt lưng xuống giường,
nhưng chẳng bao giờ mẹ có thể ngủ sâu. Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến việc ngày mai
có kịp không, có đủ đậu để làm không, có ai đặt hàng thêm không.
Ngày trước khi còn bé, vì quấn mẹ, nên khi mẹ dậy
làm, tôi cũng đòi theo. Mẹ đã sắp xếp cho tôi một chỗ nằm cạnh chỗ làm của mẹ
bằng củi, vải, bìa carton nhưng ấm áp vô cùng, chúng tôi thường hay gọi đó là
" ổ chuột ". Có nhiều hôm tò mò, cũng muốn biết mẹ làm đậu như thế
nào, thích thú và nói mẹ: "Khi nào mẹ dậy mẹ nhớ gọi con nữa để cho con
xem với nha”…Mẹ luôn giữ lời hứa gọi tôi dậy nhưng đang say giấc nồng của đứa
trẻ mới lớn, giữa đêm lạnh giá nữa, tôi lại ngủ thiếp đi mà chẳng đoái lời mẹ
gọi, rồi cứ thế nhiều lần cứ bị lỡ hẹn, có hôm mẹ làm nhiều, mẹ gọi dậy giúp,
tôi cũng làm được một số việc giúp mẹ. Vừa làm, hai mẹ con cùng nói chuyện,
chia sẻ vài điều về cuộc sống, giáo lý, hay phụng vụ và thánh ca nữa, có một
mình mẹ làm nên mẹ rất hay mở nghe các bài giảng của các Cha, mở những bài
thánh ca. Tôi nghĩ mẹ luôn đặt tâm tình mẹ
với Chúa như tâm tình của Nhạc sĩ Giang Ân trong bài hát “ Một mình con với
Chúa “ vậy.
Còn nhớ có lần mẹ ốm, cả nhà ai cũng bảo mẹ nghỉ
một ngày thôi, nhưng mẹ không đồng ý: Mẹ nói: "Không làm thì mai lấy gì
bán? Khách hàng họ quen ăn đậu của mình rồi, nghỉ một bữa lại mất đi một mối
quen." "Nghỉ ở nhà đau mỏi hết cả người không chịu được" Thậm
chí có ngày ngày gió lốc, mưa bão mẹ cũng đội trời mưa gió rét đi làm. Bố hay
nói: "Mưa lạnh gió rét, người ta tìm chỗ để nương để trú, mình thì cứ
thích lao ra đường".
Mẹ của con là thế, luôn lo cho người khác trước khi
lo cho bản thân, luôn nghĩ về những điều xa xôi mà quên mất rằng mẹ cũng cần
được nghỉ ngơi.
Mặc dù bận rộn với công việc chợ búa, thức khuya
dậy sớm, nhưng mẹ chưa bao giờ sao nhãng việc dạy dỗ con cái. Mẹ không chỉ lo
cho con từng bữa ăn, giấc ngủ, mà còn quan tâm đến đạo đức, cách sống của con.
Mẹ dạy con cách cư xử, cách biết ơn và trân trọng những gì mình có. Mỗi tối dù
mệt mỏi đến đâu, mẹ vẫn dành thời gian để hỏi han, nhắc nhở con chuyện học
hành, chuyện đối nhân xử thế. Mẹ luôn mong con không chỉ giỏi giang mà còn phải
sống tử tế, lương thiện. Những bài học từ mẹ, con mang theo suốt cuộc đời, như
ngọn đèn soi sáng con trên những chặng đường phía trước.
Con lớn lên trong những ngày tháng mẹ vất vả, con
chưa từng thấy mẹ có một giấc ngủ ngon đúng nghĩa. Con chưa từng thấy mẹ than
phiền về những đêm thức trắng, về những cơn đau nhức khi trời trở gió. Con cứ
thế vô tư lớn lên, được mẹ bảo bọc trong vòng tay đầy yêu thương và lo lắng.
Cho đến khi con trưởng thành, đi xa hơn, bận rộn hơn, con mới nhận ra mẹ vẫn
đứng yên ở đó, vẫn làm công việc quen thuộc, vẫn sống một cuộc đời chỉ biết lo
cho người khác mà quên mất chính mình.
Ngày 8.3, người ta tặng nhau hoa, quà, lời chúc
ngọt ngào. Còn mẹ, có lẽ điều mẹ mong chỉ đơn giản là một ngày ít vất vả hơn,
một giấc ngủ không bị gián đoạn bởi những mối lo toan. Mẹ không cần hoa, không
cần những món quà đắt tiền, mẹ chỉ cần biết con vẫn khỏe mạnh, vẫn sống tốt và
không phụ lòng mẹ. Nhưng mẹ, mẹ đã hy sinh quá nhiều rồi. Con chỉ mong một ngày
nào đó, mẹ có thể nghĩ cho mình một chút.
Mẹ là những đêm không ngủ, là những gánh nặng không
tên, là sự hy sinh lặng thầm mà cả đời này con chẳng thể nào đền đáp hết.
“Mẹ là người
đầu tiên, người đàn bà mãi mãi, không bao giờ phản bội ngay cả khi con ngu dại
một đời” – Trích bài hát: Mẹ - Phú Quang
HAPPY WOMEN ‘S DAY
08.03.2025
Rose
Vô Đường
Khi
còn ở phổ thông, tôi liên tục được nghe rằng cuộc sống sinh viên sẽ thú vị lắm,
lên đại học sẽ nhàn hơn. Tôi cũng luôn muốn thoát khỏi những ngày tháng ôn thi
vất vả căng thẳng để có thể chạm tới khoảng trời mới kia. Tuy nhiên, cuộc sống
sinh viên trong tưởng tượng và thực tế cũng có đôi chút khác biệt. Có lẽ khoảnh
khắc hạnh phúc nhất là biết tin mình đã đỗ được ngôi trường
Đại học mong muốn, vì vậy mà tôi bắt đầu cuộc sống sinh viên của mình tại Naem. Mười hai năm đèn sách cuối cùng tôi đã
có thể đạt ước nguyện theo ngành mình muốn học.
"Trước khi đặt đôi chân
lên cánh cửa trường Đại học, tôi nghĩ về những điều tươi đẹp sắp đến. Rằng sẽ
có những người bạn mới, việc học cũng bớt áp lực hơn so với cấp 3, thành phố sẽ
có nhiều thứ vui nhộn hơn hay những cơ hội lớn hơn đối với bản thân. Tuy
nhiên, chỉ khi thực sự bước vào cuộc sống mới ấy, tôi mới hiểu được khó
khăn cũng rất nhiều ..."
Thời
gian còn là học sinh, tôi sống với cha mẹ. Các
anh chị tôi đi học xa từ khi tôi chuyển cấp. Tôi cũng như những bạn trẻ khác
đều được bố mẹ chăm sóc, yêu chiều nâng niu vì là con út. Nhưng nay khi
lên Đại học, với những bạn trẻ khác phải tự gồng gánh, lo toan cho cuộc sống
của mình. Nếu
như hồi còn ở nhà, đi học về đã có bố mẹ lo cơm nước, chỉ việc ăn xong rồi lại đi học. Còn bây
giờ, đi học về phải tự chuẩn bị cơm tự ăn tự dọn, thậm chí có
những hôm phải ăn ngoài hoặc bỏ
bữa – lời
kể của những bạn tôi, phải tự lo
liệu, xếp sắp việc học tập và sinh hoạt
của mình. Thật
may mắn, khi lên ĐH, tôi được bố mẹ, gia đình gửi gắm vào một cộng đoàn tu,
được sinh hoạt, học tập cùng với các dì, khi đi học về được các dì, các chị nấu
cơm cho ăn sẵn sàng, có hôm về muộn mọi người phần lại cho mình suất cơm, mà suất
phần là những sự lựa chọn thức ăn ngon hơn tất. Tôi nhớ những khi tôi ốm, bị
tụt huyết áp, các dì, các chị đã chăm sóc, quan tâm động viên tôi, như những
người bố người mẹ khi ở nhà. Tôi cảm thấy may mắn và hạnh phúc vô cùng.
Không những được chăm sóc về mặt thể xác, ở
đây, tôi còn được chăm sóc về mặt tâm hồn, về mặt thiêng liêng, vì ở nhà cộng
đoàn nhà tu với các dì nên tôi được cùng mọi người tham gia giờ kinh chung, giờ
chầu, giờ sinh hoạt chung, đi lễ hàng ngày và rước mình Thánh Chúa mỗi ngày.
Tôi được gần Chúa và gặp Chúa nhiều giờ hơn. Nhờ đó tôi đã được ơn biến đổi
của Chúa, nhận ra được chính bản thân mình một cách sâu xa hơn chứ không hời
hợt sống qua ngày.
Tuy
vậy, đôi lúc tôi cũng cảm thấy trống trải và nhớ nhà, tôi nhớ bố mẹ khi ở nhà
phải vất vả hơn, đi làm về đã mệt nhọc phải lo nấu cơm nước dọn dẹp nữa… Tôi
không giúp được gì cho bố mẹ ….Tôi nhớ bố mẹ, nhớ những cái ôm, sự thân mật,
nhớ những ngày, đêm cùng ngủ với mẹ, được vui đùa hài hước với bố…Tình cảm
thiêng liêng ấy.. ôi !...Khi xa nhà, tôi
mới thêm trân trọng thời gian ít ỏi được nghỉ về nhà với gia đình. Lại có những
lúc cảm thấy quá mệt mỏi nhưng lại không thể bỏ hết việc học mà chạy về nhà
được. Như lời bài hát của ca sĩ Đen Vâu, anh đã hát rằng “bước ra ngoài mới biết không ở đâu
bằng ở nhà”…
Chúng ta chỉ mong được lên thành phố, được tự do, được
thay đổi bản thân, được cùng bạn bè đi khắp nơi khám phá những chỗ mới mà không
bị quản thúc thế nhưng thực tế lại khác xa bởi suy nghĩ của ta còn trẻ, nếu
được nghỉ lại chỉ muốn bắt xe về nhà thôi.
Có lần tôi hỏi bạn mình rằng: “bình thường 1 tháng
về nhà mấy lần?”
“Tao
không về được, nhà xa lắm, mấy tháng mới 1 lần về bởi nhà tao đi gần một
ngày mới tới ...” Nhớ nhà mà
không thể về …
Tôi im
lặng cảm thấy mình vẫn may mắn vì chỉ cách nhà của mình 2 giờ đồng hồ nhưng
nhiều khi bị mệt lúc lên xe, mẹ thấy tội nên bảo ở lại vì về tới nhà quay đi quẩn lại 2 ngày lại phải lên
đi học … Nhớ lắm, nhưng lại thôi.
Điều
tôi sợ nhất đó là nghe giọng bố mẹ khi trầm xuống, vì bố mẹ tôi là người giấu
cảm xúc rất giỏi, chỉ lo làm lụng , mọi thứ dành dụm cho con cái mà ít khi lo cho
bản thân mình. Vì là con gái út nên khi nào gọi về mẹ và bố cũng hỏi “ăn cơm chưa em ”, “nhớ ăn
uống đầy đủ nhé”,
“
cứ lo học hành cho tốt không phải lo ở nhà đâu nhé”, … sợ
nhất không phải là sợ hãi mà là cảm giác nghe cha mẹ ở nhà 2
thân buồn tủi, bị
ốm mệt cũng không kêu ca gì, mình
chẳng được thấy và bất lực khi muốn về nhà nhưng không thể về,
muốn được thấy và quan tâm động viện bố mẹ lúc ấy nhưng không được. Bị ốm cũng không thể nỡ gọi vì sợ sự lo lắng của mẹ làm người
ăn không ngon, ngủ không yên giấc. Nhìn những nếp nhăn trên khuôn mặt của 2 người tôi lại
càng cảm thấy lo sợ, lo vì mình chưa làm được gì cho cha mẹ, sợ vì bản thân không đủ chín chắn.
Nói về bạn bè đồng trang lứa, tôi
không có bạn thân, tôi chơi với tất cả mọi người và trong một giới hạn nhất
định.
Người
mà tôi coi là bạn thân của đời tôi đó là Chị gái. Chị là người mà tôi có thể
chia sẻ được tất cả mọi chuyện trên thế giới này, chuyện học tập, đời sống,
những vướng mắc cuộc sống…. luôn là người lắng nghe và đồng hành cùng với tôi những
lúc vui, buồn và cả những biến cố nữa. Chị là liều thuốc chữa lành tâm hồn tôi,
đã dẫn dắt tôi đến với vùng cao, đến với những con người chân chất và đơn sơ,
để tôi được cảm nhận và bù lấp những khoảng trống yếu đuối trong tâm hồn đầy
rung động. Và cả hơn thế nữa, tôi luôn được chị động viên an ủi, vỗ về như
người mẹ thứ hai. Nếu như ngày bé, tôi là người hay bị la mắng nhiều nhất
vì tôi cũng không thích chị bởi chị nghiêm khắc và thẳng thắn và tôi đã có
những hành động hỗn láo với chị, thì giờ đây lại rất yêu thương, đùm bọc với
nhau nhiều… Tôi trân trọng điều ấy!
Khi
đã bước ra ngoài, xa rời vòng tay của bố mẹ, tôi mới thấy mình yếu đuối bé nhỏ
làm sao, không dựa vào bố mẹ mãi được, phả tự lập, phải lo lắng và có trách
nhiệm với cuộc đời của mình. Dù có xa gia đình, xa bố mẹ, anh chị em cách trăm
ngàn vạn cây số, nhưng tôi luôn nghĩ mọi người vẫn thường trực hiện hữu trong
trái tim tôi, ….
Việc trở
thành một sinh viên có lẽ đánh đổi nhiều thứ nhỉ?!
Nhưng
sau tất cả những thứ đó, tôi nhận ra được rất nhiều điều. Thì ra tôi quan tâm
và trân trọng gia đình nhiều hơn tôi tưởng, thì ra tôi để ý đến những điều nhỏ nhặt của cha mẹ nhiều
hơn, thì ra sống tự lập không hề đơn giản nhưng không thể không làm mà bắt buộc
bạn phải đứng dậy để “lớn” thôi, thì ra chỉ cần quyết tâm và có định hướng
chúng ta sẽ đi đúng đường, thì ra cứ "vùng vẫy" chúng ta sẽ tìm ra
được giải pháp cho vấn đề của mình, thì ra cuộc sống sinh viên có rất nhiều khó
khăn, thử thách nhưng lại có vô vàn những điều thú vị để tôi khám phá… “kiên
nhẫn” là hai từ mà tôi học được từ đây.
Ngày hôm nay khi tôi ngồi xuống
viết những dòng chữ này là chính thức đã
trải qua 1 năm của cuộc sống sinh viên. Tôi hy vọng những ngày tháng sau
này của đời sống tôi vẫn luôn kiên tâm, mạnh mẽ, can đảm sống với bằng cả ước
mơ và đam mê cháy bỏng của mình.
“Con
có thể quên tất cả, nhưng đừng bao giờ quên ước mơ của mình”
–
Phim “ Làm giàu với ma “
Rose 9/9/2023 –
18/9/2024
Năm học mới bắt đầu, những em học
sinh hào hứng trở lại trường sau những tháng hè dài. Tôi cũng quay trở lại với
những dự án giáo dục đã ngưng trệ từ sau tình hình dịch bệnh và hoàn cảnh địa
phương. Và trở lại với những học trò thân yêu của mình.
Trong suốt những năm qua, khi làm giáo dục tôi luôn thao thức rằng những
đứa nhỏ cần được giáo dục tốt nhất từ ngay chính những tổ ấm nhỏ của mình. Những
bài học nhân bản đầu tiên, những lời nói yêu thương đầu đời và cả những cử chỉ
nồng ấm mà chính những thành viên trong gia đình gắn kết với nhau. Năm nay, tôi
phải cảm thấy rất may mắn vì trong hành trình hoàn thành những dự án giáo dục của
mình, tôi được gặp và dạy một cô học trò rất đáng yêu và thông minh. Cô gái ấy
tên Lê Phương Thảo Trang (Tracy).
Tôi có đọc ở đâu đó câu nói như này: Education is the best friend. An educated person is respected everywhere. Education beats the beauty and the youth. (Giáo dục là người bạn tốt. Một người có giáo dục được tôn trọng ở khắp mọi nơi. Giáo dục điều khiển vẻ đẹp và tuổi trẻ). Tracy là một cô gái đúng chất "con nhà được giáo dục" bởi ngay từ lần đầu tiếp xúc, những cử chỉ lễ phép, lịch sự, nhanh nhạy và thông minh đã toát ra làm cho bất kỳ ai khi tiếp xúc cũng sẽ yêu quý em ấy.
Mối lương duyên cho tôi gặp em ấy là từ người
bác của em. Trong một lần tôi chuyển đồ đi từ thiện ngoài Tây Bắc, vì không có xe
để chở ra bưu điện để gửi thì bác của Tracy đã nhận chở giúp tôi. Cũng từ ấy,
tôi cảm động trước những việc làm đầy từ tâm, không tính toán và rất lương thiện
từ đại gia đình bé. Rồi sau đó tôi tiếp xúc với bà ngoại của em, một con người
miền Trung đúng nghĩa chất phát, chịu thương chịu khó, và thật tử tế. Dù cuộc sống
hiện tại đã khá giả nhưng bà vẫn cộng tác cùng các con, cháu để làm việc và chăm
lo từng chút một. Mẫu gương, trụ cột ấy trong gia đình bé rất đáng để người
khác nhìn vào. Và sau ấy, tôi đã có cơ hội nói chuyện với mẹ của em- một con
người hiền hậu, tốt lành, hài hòa đúng với cái tên của chị ấy. Trong xóm, tôi thường
chơi với tất cả các bé nhỏ nên chuyện tôi thương quý ai hơn cũng là điều đơn giản
bởi qua cách các em ấy chơi và học sẽ nhìn rõ ra ai là người nhạy bén thông
minh và ngoan ngoãn. Tôi thương Tracy trong một cuộc chơi, khi em ấy bị các bạn
lớn hơn chọc ghẹo, em đã rất thẳng thắn nói lại. Cách hành xử đó làm cho tôi rất
ấn tượng, một con người rất mạnh mẽ, gan dạ đúng với tên Tracy mang ý nghĩa
chiến binh của em. Trong Kinh Thánh có nói về việc “xem quả thì biết cây”, càng về sau này khi dạy em ấy, biết tới cả ông nội 93 tuổi làm giảng viên Toán học và cũng làm trong ngành giáo dục
vẫn còn minh mẫn, sáng suốt và luôn khuyên dạy cháu hiếu học. Tôi biết rằng
mình thật may mắn khi được dạy học cho em và được tiếp xúc nhiều hơn với gia
đình tốt đẹp này.
Em học trường quốc tế (Anne Hill International School) từ nhỏ nên chuyện viết và đọc Tiếng Việt em chưa
được rành, em đã 7 tuổi. Tôi nhận dạy em trong suốt mấy tháng hè và tôi vô cùng
ngạc nhiên mỗi ngày khi em ấy tiến bộ vượt bậc. Chúng ta luôn đặt nặng những vấn
đề khác ngoài chất lượng lên cách dạy học cho con trẻ nên vô tình phần nào đó
đã làm cho con trẻ bị hạn chế rất nhiều trong cách phát triển. Phương pháp của
tôi là dùng yêu thương trong công việc giảng dạy. Không phải là cợt nhả hay không
nghiêm túc, cũng không phải là dễ dãi cho qua, hay là để lấy lòng bất cứ người
nào. Cách ấy chỉ đơn giản là: chia sẻ lại những kinh nghiệm trên đường đời học
hành của mình đã qua, những gì mình vấp và đứng lên, những bài học từ cuộc sống
và con người. Những điều này rất dễ chạm vào nơi những tâm hồn đơn sơ từ con trẻ.
Thực ra, giáo điều, giáo huấn hay kiểu cách dạy đời cũng đã từ lâu là điều
không hề tốt vì chẳng thể hiểu được tâm thế người nghe, đôi khi gây ra những hậu
quả không hay.
Tracy tiếp thu rất nhanh những bài học tiếng
Việt, em nhớ rất lâu và rất sáng tạo. Từ đó, tôi cho em phát huy hết những khả
năng ấy, cho em thực hành những gì gần gũi nhất, từ việc đọc được tin nhắn trên
điện thoại, đọc những tấm bảng quảng cáo ngoài đường hay trên những sản phẩm em
được bố mẹ mua cho. Đó là thói quen tạo nên niềm yêu thích tiếng Việt cho một
cô bé quốc tế từ nhỏ như vậy. Có những khi học, em ấy hay hỏi tôi những điều rất
thú vị và những câu nói làm tan chảy trái tim với giọng nói ấm áp tình cảm “Cô ơi, con nhớ cô lắm, con muốn học tiếng Việt
cô dạy thật lâu”. Rồi là cả những câu như “cô mới quan trọng còn những thứ khác thì không quan trọng bằng”…Những
lời nói mà chẳng ai phải mớm vào môi miệng em ấy toát ra một cách rất dễ mến và
đầy yêu thương trong một bầu không khí gia đình tràn đầy tình yêu thương và tôn
trọng lẫn nhau. Hiện tại, em ấy đã vượt được mục tiêu trong việc học tiếng Việt
và vẫn luôn đạt xuất sắc trong các môn học bằng tiếng Anh ở trường quốc tế và
tính cách, cử chỉ thông minh ngoan ngoãn của em thì mãi thế. Tracy là một cô
gái nằm trong top những cô cậu học trò đạt cả về trí và tâm. Ước mong rằng, nền
tảng tốt đẹp hiện tại là cánh cửa mở ra những con đường mới thật rộng mở cho em
ấy.
Giáo dục đúng nghĩa là một người bạn của mỗi người, người có giáo dục tốt
là người được sống trong môi trường giáo dục lành mạnh, mà gia đình là cái nôi
lớn nhất ấy hình thành cho con trẻ những lời nói, cử chỉ, hành vi sau này. Khi
giáo dục con trẻ bằng đòn roi, bằng vũ lực, bằng lời nói đay nghiến hành hạ,
chì chiết cũng là một hành vi bạo lực gia đình. Việc để cho con trẻ thỏa sức được
sáng tạo trong bầu khí đầy yêu thương thực chất là bổn phận của cha mẹ trong xã
hội hiện đại, không phải là tiền bạc hay yêu thương bằng roi bằng vọt vì những
cách thức ấy không còn tác dụng nhiều trong xã hội này mà sẽ làm con trẻ trở
nên những con người vô trách nhiệm và đi lùi lại phía sau.
Hoàng
Anh